TRANG THƠ QUÊ HƯƠNG
TRANG THƠ QUÊ HƯƠNG
NHỚ QUÊ
"Nguyễn văn Hiền"
Đêm nay trời trở gió đông
Nghe chuông chùa đánh mà lòng nhớ quê
Ngoài trời gió rít giữ ghê
Lòng xao xuyến quá nhớ quê lạ lùng
Nhớ Ô lâu nhớ xóm Đùng
Đường xưa bến củ ta cùng dạo chơi
..............
Đường về bóng nghã chiều nghiêng
Hương thơm đồng lúa cồn “Biền” huê hương
Ra đi ai cũng vấn vương
Nhớ quê nhớ cội nhớ vườn sắn khoai
Hè về ăn bát canh khoai
Mát lòng mát dạ nhớ ai thuở nào
NỖI LÒNG
VÈ NẠN ĐÓI NĂM 1945
*********
******
"TG Nguyễn Văn Hiền""
Tôi trở về quê một buổi chiều
Buổi chiều buồn bả biết bao nhiêu
Mẹ tôi nay đã không còn nửa
Xuân về lòng trỉu nặng thương yêu!
Hai bên lặng lặng mà nghe tôi nói chuyện vè
Đến khi nhàn hạ tôi lại đặt vè
Xin mời cô bác lại nghe sự đời
Ngâm nga sắp đặt trò chơi
Ngầm trong thế sự cuộc đời xót xa
Kể từ ngày nạn đói nước ta
Trung Kỳ bắc bộ nói ra thấy phiền
Bước qua năm dậu 1945
Tháng giêng lập hội đi quyên nhà giàu
Quyên về nấu cháo mau mau
Người bò kẻ lết giắc nhau lại ngồi
Nhắm chừng nghĩa trọng thương ôi
Mổi người mổi chén ăn rồi tỉnh lai
Ăn rồi mẹ đặng cho con
Chồng thời thấy vợ vuông tròn bằng ngay
Bởi chân thằng Nhật bổn qua đây
Nên chi lúa gạo thằng Tây trử dành
Một đồng bạc gạo không đủ nấu cháo cũng chẳng đủ nấu cơm
Vải đo năm đồng một thước
Người nào không có bạc đành đành giơ xương
Bước qua hai mươi lăm tháng giêng
Thằng Nhật lấy đông dương một giờ
Đông tây nam bắc nó lại treo cờ
Còn đồn mang cá bảy giờ còn đánh nhau
Người thì bị chết trên lầu
Người thì đổ ruột đứt đầu phơi thây
Thằng Nhật lấy của thằng Tây
Bao nhiêu áo quần thằng tây thằng nhật bận
Tất giày thằng Nhật nó mang
Bao nhiêu kho bạc cho đến kho vàng
Bốn phía đàng thằng Nhật nó canh
Khâm sứ nhốt tại mô ranh
Tây kia biết đặng đi thì vô
Không biết thì băng núi lồ ô sang lào
Người thì quặn quẻ qua Lào làm ăn
Trèo đèo xuống động khó khăn
Phen này không đi thì đói cả bầy
Mà đi thì tám, chín, mười ngày nới tới nơi!
Đến khi nhàn hạ tôi lại đặt vè
Xin mời cô bác lại nghe sự đời
Ngâm nga sắp đặt trò chơi
Ngầm trong thế sự cuộc đời xót xa
Kể từ ngày nạn đói nước ta
Trung Kỳ bắc bộ nói ra thấy phiền
Bước qua năm dậu 1945
Tháng giêng lập hội đi quyên nhà giàu
Quyên về nấu cháo mau mau
Người bò kẻ lết giắc nhau lại ngồi
Nhắm chừng nghĩa trọng thương ôi
Mổi người mổi chén ăn rồi tỉnh lai
Ăn rồi mẹ đặng cho con
Chồng thời thấy vợ vuông tròn bằng ngay
Bởi chân thằng Nhật bổn qua đây
Nên chi lúa gạo thằng Tây trử dành
Một đồng bạc gạo không đủ nấu cháo cũng chẳng đủ nấu cơm
Vải đo năm đồng một thước
Người nào không có bạc đành đành giơ xương
Bước qua hai mươi lăm tháng giêng
Thằng Nhật lấy đông dương một giờ
Đông tây nam bắc nó lại treo cờ
Còn đồn mang cá bảy giờ còn đánh nhau
Người thì bị chết trên lầu
Người thì đổ ruột đứt đầu phơi thây
Thằng Nhật lấy của thằng Tây
Bao nhiêu áo quần thằng tây thằng nhật bận
Tất giày thằng Nhật nó mang
Bao nhiêu kho bạc cho đến kho vàng
Bốn phía đàng thằng Nhật nó canh
Khâm sứ nhốt tại mô ranh
Tây kia biết đặng đi thì vô
Không biết thì băng núi lồ ô sang lào
Người thì quặn quẻ qua Lào làm ăn
Trèo đèo xuống động khó khăn
Phen này không đi thì đói cả bầy
Mà đi thì tám, chín, mười ngày nới tới nơi!
Vào những năm kháng chiến chống Pháp năm 1951 giặc Pháp phá sập tháp chuông nhà thờ Thi ông thuộc xã Hải vĩnh nhiều bậc lão thành ở trong làng Văn Quỹ tham gia kháng chiến hồi đó công tác ở uỷ ban kháng chiến huyện Hải Lăng đã đặt bài vè nói về sự kiện này như sau.Tác gỉa:Nguyễn Văn Bình
******
Nhà thờ Thi ông nằm yên lành bên bờ sông Vĩnh Định
Tháp Chuông cao, cao vút luỹ tre làng
Năm xưa dân sống bình an
Thánh đường u tịch giữa làng tre xanh
Rồi bổng một hôm một bầy giặc Pháp
Hung hăng trèo đập nát gác chuông cao
Thánh giá đổ nhào ngồi trên cao sung sướng
Lũ sài lang vui sướng vổ tay cười
Tháp nhà thờ mới hôm nào cao ngất
Nay rụng rời như xác mất đầu lâu
Lòng hờn căm như lửa đổ thêm dầu
Giáo dân im lặng nhìn nhau thôi hết nói
Miệng lâm râm niệm câu kinh ăn năn tội
Mắt nhìn trời như nhắn với trời xanh
Giặc phá thánh đường xót xa lòng chúa
Giặc phá thánh đường xót xa lòng chúa
Nát tan lòng người,gạch đổ mãnh vôi rơi
Tơi bời trên mặt đất tơi bời lòng ai
Tơi bời trên mặt đất tơi bời lòng ai
Rồi từ nay vắng tiếng chuông dứt một
Thôn thi ông hận trào u uất
Đồng bào Thi Ông sùng sục căm hờn
Đường Thi Ông vắng bóng giáo dân
Nhà thờ Thi Ông mất câu kinh hôm sớm
Sáng chiều vang tiếng chuông ngân
Hoà trong lời hát câu kinh dịu dàng
Xôn xao đò dọc đò ngang
Câu hò đạp nước rộn ràng canh khuya
Từ khi bờ bên kia đồn thằng Tây đóng
Bao tháng ngày bà con mình sống cảnh đau thương
Cỏ cao lấp các nẽo đường
Xóm làng tan nát tre làng xác xơ
Tàu cau rủ ngọn ngất ngơ
Nhìn dòng sông hẹp đôi bờ xa xă
Ai đi lên trên đường sáu tám
Ai đi lên trên đường sáu tám
Nhìn về vị trí Thi ông
Hỏi nhau rằng đâu rồi thánh giá gác chuông
Vách trơ đứng lặng mái buồn xa xăm!
Theo lời kể của anh Lê sỷ Bửu”
cảm kích những tấm lòng khai sáng miền quê
.SUY TƯ.
Dang tay ôm lấy vòng tơ rối.
Se lòng ăn những miếng môn chua,
Mà ngỡ đời thường qua gió bụi,
Nên lòng thủ thỉ khúc "Diễm Xưa"
Gót mòn thuở nhỏ một thời qua
Đôi chân thuở ấy chư kịp mỏi
Xuân chưa kịp đến, đành đã xa,
Chậm bước mà nghe đời nhức nhối.
Dang tay ôm lấy vòng tơ rối
Ngồi uống chong đèn, đợi sương đêm
Lá rơi tưởng gót mềm em tới,
Tỉnh choàng chợp mắt, gió động rèm.
(Thoại, con o Miên)
ĐĂNG MÀNH
Gói bớt rét đem chia đều,
Ngắt theo sợi khói nối diều cho em
Xin về đom đóm rọi đèn
Giêng hai ấm lại hong phên liếp chiều.
Để gà bớt tiếng tiêu tao,
Cho trăng gió thở lao xao tự tình.
VĂN THOẠI
Hồng hoan khí tiết thanh minh,
Đêm mây trốn cả, trăng lành trong sương.
Bóng tre buông xõa trên đường,
Đêm thanh, lời điệu ru con dạt dào.
TÌNH QUÊ NỖI NHỚ
Niềm vui khắp nẻo đường làng
Lúa đang vào vụ đã vàng đồng quê,
Khói lam chiều - Bóng hàng tre
Mùi cơm thơm dẻo hả hê trong lòng.
Tha hương lòng vẫn nhớ mong
Mơ về cố quận nghe sông thở dài.
Mùa về luyến bước xuân phai,
cho ve nức nỡ, phượng bay hạ buồn,
Chia tay áo trắng sân trường
Mơ thời tuổi nhỏ phượng hồng tươm rưng.
Xóm Chùa, xóm Hội, xóm Đùng
Quê hương biết mấy yêu thương ngập lòng.
Đầu làng nay đã khác xưa
Trạm bơm nước tưới,mới vừa hôm qua
Ngoài đồng lúa sắp trỗ hoa
Ra thăm đồng lúa chan hoà niềm vui
Đường phe nay đã khác rồi
Lộc vừng đã hết,biết mô mà tìm!
Tự Tình Quê Hương
Chiều mơ
Giờ nầy chắc đã cuộn chăn
Trời rét thế nớ mần răng xuân về.
Chiều quê trông thấy nảo nề
Chưa mưa đã lạnh,chưa hè đã khô.
Cao xanh ông ở nơi mô
Chia bớt cái lạnh mang vô trong nầy
Mang ra một ít nắng gầy
Sưởi quê hương ấm,chờ ngày xuân sang. LaDo
Cảm nhận sau khi xem dự báo thời tiết ngày 19/ 01/2011
Quê nghèo phên liếp mong manh.
Mặc cho mưa gió, phong thanh đêm trường
Ơi người cô lý tha hương
Gởi cho chút nắng để hong xuân thì
Đăng Mành
Nắng đã gởi rồi,nhận được chưa
Ở đây xuân đến nắng lưa thưa.
Có bao gởi hết ra ngoài nớ.
Nên trời nổi giận đổ cơn mưa.
LaDo
Thơ đọc được rồi,nắng vẫn chưa
Trời còn tuôn lệ sụt sùi mưa
Thì thôi tứ tuyệt dằn cơn lạnh
Có lẻ lập xuân ông mới chừa.
Đăng Mành
Nắng nhận được rồi, đỡ rét chưa.
Ở đây trời đã tạnh cơn mưa
Thôi thì chút nắng như quà tết.
Biếu cậu mang theo hóng xuân thì.
LaDo
Mơ thèm miếng nắng qua đây
Mà hong da đất cho cây nứt chồi
Vén mây thắp ngọn đèn trời
Hâm cơn rét cuối mà phơi hương tàn.
Đăng Mành
Đất van trời đã thấy thương chưa
Hay “Đông Trù”cởi cá xin thưa.
Trần gian buốt rét cây quên lộc.
Tết về mai nụ khiếp xuân mưa.
Đăng Mành
* ”Đông trù tư mệnh tảo phủ thần quân “hiệu Táo quân”
6. Cảm nhận từ: Thích Châu Thổ [Blogger] 01.05.11@19:22
Tôi cũng là người con sống xa quê hương hơn 30 năm nên tròng lòng hiểu thấm thía nỗi niềm ấy
Nỗi niềm biết nói cùng ai?
Sầu vương trong dạ ,gửi vài ý thơ
Qua đây gửi tới bạn đọc nỗi nhớ quê hương của tôi...
***
Nhớ về quê ngậm ngùi thay
Ngẩng nhìn mây trắng còn bay cao vời
Bao năm vẫn tấm lòng tôi
Trang thơ đã viết tên người đầy thêm
Quê hương ơi,gửi nỗi niềm
Phương trời tây bắc ,mãi miền trung du
Từ nơi núi Tản sương mù
Đà Giang uốn khúc sóng du rì rào
Đông về gió lạnh hanh hao
Tình quê ra riết gửi vào đêm trăng
Cho tôi gửi tới cung hằng
Nguyệt Nga có nhớ quê bằng tôi không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét