Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

CHÙM THƠ CÁI RỐN CỦA NGUYỄN VĂN ĐẮC

CHÙM THƠ CÁI RÔN NGUYỄN VĂN ĐẮC


NHÀ THƠ NGUYỄN VĂN ĐẮC



 CHÙM THƠ CÁI RỐN NGUYỄN VĂN ĐẮC

Nhà xuất bản Thuận Hoá xuất bản năm (2009)
          CÁI RỐN
Ai cũng có một lần sinh ra
Từ giọt máu của cha
Từ quặn đau của Mẹ
Cái rốn sinh ra âm thầm lặng lẽ
Dấu ấn một đời lòng mẹ cắt ra
Triệu triệu người trong cuộc sống chúng ta
Có những người không tật bẩm sinh
Họ có thể mang một thân thể dị hình!
Họ đã thiếu cái mà họ không thể thiếu
Cái rốn
Cái rốn vốn lớn lên âm thầm lăng lẽ
Dấu ấn một đời lòng mẹ cắt ra
Chín tháng mười ngày lòng mẹ nối rốn con
Miếng dỡ miếng ngon mẹ cũng nuôi con qua đường ấy!
Đủ tháng, đủ ngày con lớn dậy
Mẹ cắt ruột mình để rốn lại cho con
Từ đó con mang rốn vào đời
Mang theo cả nỗi đau và niềm hạnh phúc
Có hạnh phúc nào không bắt đầu vào nỗi đau?
Có nỗi đau thì niềm hạnh phúc mới dịu vợi
Ai cũng có một quê hương!
Ai cũng có một nơi chôn nhau cắt rốn
Từ thưở lọt lòng “đỏ hỏn”
Ai cũng có một phần máu thịt để lại nơi đây!
Không nơi đâu sâu nặng hơn nơi nầy
             Quê Hương
    DÒNG SÔNG TUỔI MẸ
(1)Khi mẹ sinh con đã có dòng sông
Dòng sông ấy đã chảy qua đời Mẹ
Tháng năm dài con sông dâu bể
Nắng dãi mưa dầm đời Mẹ gian truân
Từng gánh nước oằn vai,lưng còng vai nặng
Trún cho con ngụm nước quê mình
Tắm cho con khí linh của Ô lâu trường thuỷ
Mẹ hiền ơi muôn thuở ân dày
Khi nắng hạn khi mưa dầm
Khi nước lớn khi nước rong
Nước rong Mẹ còng lưng tát nước
Nước lớn lụt về Mẹ xuôi ngược lo toan
Thân cò lặn lội gian nan
Biển sông đời Mẹ cơ man nhọc nhằn
Mẹ thường bảo quê người chẳng đặng
Sông nước mình nghĩa nặng tình sâu
Thuở ấy bên sông ánh trăng vàng
Mẹ ngồi trải tóc khúc sông trăng
Sông trăng thổn thức lòng xao xuyến
Rộn rã bên đời một nét thơ
Cũng từ dạo ấy giửa hai bờ
Bên bồi bên lỡ vấn vương tơ
Ô lâu xanh thẳm mang tình Mẹ
Sông lại đêm về ôm bóng trăng
Bóng trăng xào xạc xao lòng Mẹ
In dấu duyên tình khúc sông trăng
Từ tình yêu ấy Mẹ sinh con
Khi Mẹ sinh con đã có dòng sông
Sông vẫn chảy đời sông bình lặng
Chỉ dạt dào khi mưa đổ triều dâng
Mẹ vẫn khổ khi con đông nhà khó
Có bao giờ được bình lặng như sông.

(2) Bến Ô lâu ai sầu ai thảm *
Mang nặng cuộc tình dĩ vảng mong manh
Chiều về nghiêng bóng đa xanh
Gió lùa sông vắng nắng hanh sông vàng
Trách chi một chuyến đò ngang
Ai về bên ấy bẽ bàng tình ai
Dặm dài bước một bước hai
Cây đa bến cộ sầu ai ai sầu?
Lững lờ con nước chảy ngang
Con cá bay nhảy rộn ràng mưa qua
Cá ơi ngọt nước canh cà
Quê hương ấm dịu mặn mà rau tương
Con trâu mẹp nước bên đường
Miệng cười nhai lại chút hương cỏ đồng
Ô lâu sông của dòng sông
Dòng sông tuổi Mẹ mặn nồng tình yêu
             Nguyễn Văn Đắc
TRÂU MẸP BÊN HÓI CÀY NGANG

Chuyện kể:Có chàng thư sinh xứ Nghệ vào Huế học thi,khi đi ngang qua sông Ô lâu trên chuyến đò ngang đã bén tình với cô lái đò.Khi công thành danh toại trở về bến xưa tìm lại người yêu thì người yêu đã chết sau bao ngày mòn mỏi đợi chờ.
(3)Lời nàng thề hẹn với chàng*
Bao năm chờ đợi ngày càng xa xăm
Đêm rằm ngơ ngẩn dưới trăng
Nhìn bên bờ thấy chàng rằng đò ơi
Vội vàng đò vượt ra khơi
Thấy trăng sáng!trời ơi không phải chàng
Rã rời lơ lững đò ngang
Nhảy sông tự vẩn tìm đàng"cỏi âm"
ST:Nguyễn Văn Hiền
*Chuyện kể:Nàng chờ đợi mỏi mòn bổng một hôm ngồi bên nầy nghe có tiếng gọi đò qua sông,nàng thấy ai giống bóng chàng về vội vàng chèo đò sang đón,ra giửa sông nhìn không thấy ai,cũng do trông đợi mỏi mòn mà mường tượng vừa buồn vừa tủi thân nàng đành nhảy sông tự vẫn,khi chàng về nghe thân sinh của nàng kể lại.Chàng đành mang kiếp chèo đò để nuôi cha già của nàng đến hết đời của mình nên mới có câu ca dao Cây đa bến cộ nay người khác đưa!
Ngày 21-04-2011 Nguyễn Văn Hiền Sưa Tầm và đăng bài

      ĐÔNG VỀ


Bâng khuâng tựa cửa nhìn trời
Lá vàng mấy ngọn rụng rơi la đà
Gió lùa tung hạt mưa sa
Ngỡ rằng Thu ở hoá ra Đông về
Mây dài một dải lê thê
Cuốn mây gọi nắng,nắng che chẳng luồn
Gió lùa tung cánh muôn phương
Lấy chăn che gió,gió luồn qua chăn
Đông về nhiều nỗi băn khoăn
Nhở năm thơ dại thương Lăng(*)dãi dầu
Thàng ngày nỗi nhớ in sâu
Trăm năm xin được ghi câu ân tình
(*) Người bạn đời của tác giả

Nguyễn Văn Đắc(2002)

           VAY
Vay Xuân một cánh mai vàng
Vay Hạ nắng ấm gió ngàn hương bay
Vay Thu mấy ngọn lá bay
Vay Đông hơi lạnh gió bay phập phòng
Vay ngàn ánh nắng mông lung
Vay Đêm một ánh trăng vàng dịu êm
Vay Sông một chuyến đò đêm
Vay Biển ngọn sóng dâng lên ngút ngàn
Vay Em một phút ngỡ ngàng
Vay Quê hương điệu hò khoan dập dìu
Vay Bạn bè chút hãnh kiêu
Vay Đời thân phận lắm điều bể dâu
Vay nhiều trả được bao nhiêu
Vay bao nhiêu nợ bấy nhiêu ân tình.
Nguyễn Văn Đắc(2003)

            ĐỢI

Em không đến thị lòng anh vẫn đợi
Bởi dẫu sao em cũng đã hẹn rồi
Em đến muộn nhưng lòng anh vẫn sớm
Bởi hẹn hò đâu có tuổi thời gian
Bước song hành mà kẻ trước người sau
Nên điểm hẹn vẫn chân trời bỏ ngỏ
Anh vẫn đợi để ngàn sau hoá gió
Thổi hương thơm bắc nhịp điểm hẹn hò

      VÔ THƯỜNG


Khi cuộc sống thời gian qua vội vã
Khi cuộc đời trăm vạn ngã chia li
Khi bước chân ta mỏi lối phân kỳ
Ấy là lúc vô thường thị hiện
Ai cũng biết cũng chờ mọi chuyện
Nhưng vẫn thấy đau khi đói diện với đời
Vẫn thấy bàng hoàng xúc động lệ rơi
Vẫn thấy bức xúc trước luật đời nghiệt ngã
Mới hôm qua mà bây giờ khác lạ
Bạn đau thân,ta đau trí đau lòng
Xin cầu mong an lạc thân tâm....
17-4-2001
Nguyễn Văn Đắc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét