Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

NHỚ ƠN TIÊN TỔ



NHỚ ƠN TIÊN TỔ

Băng ngàn vượt suối dặm trùng xa

Phá thạch khai sơn dựng nghiệp nhà

Nước ngọt Ô Lâu sông uốn khúc

Phì nhiêu đồng ruộng trải bao la

Đình Chùa Miếu Vũ còn lưu lại

Mỹ tục thuần phong đẹp nếp nhà

Lịch sử vàng son xin ghi tạc

Công ơn trời biển Tổ Tiên ta!
NGUYỄN KHÁNH VỴ

CÔNG CHÀO ĐẦU LÀNG VĂN QUỸ
NHÀ THỜ HỌ NGUYỄN LÀNG VĂN QUỸ, VĂN TRỊ. VĂN PHONG


THƯỢNG MIẾU HẠ MỘ NGÀI KHAI KHẨN HỌ NGUYỄN

 DỒNG RUỘNG SẮP THU HOẠCH VỤ HÈ THU 2013


       GAËP BAÏN ÑOÀNG HÖÔNG


Caùch trôû queâ höông vaïn daëm tröôøng

Noãi loøng caøng nhôù laïi caøng thöông

Heø veà muøa gaët saân ñaày luùa

Thu ñeán meânh moâng nöôùc ngaäp ñöôøng

Xa xöù an cö nôi ñaát khaùch

Laøm aên hoøa nhaäp bieát bao phöông

Hoâm nay tieát leã möøng xuaân môùi

Chuùc baïn an khang vaïn kieát töôøng.

                   

                     Nguyeãn Khaùnh Vî


          GAËP BAÏN TRI AÂM



Gaëp gôõ nhau ñaây xieát noãi möøng

Hai haøng gioït leä öùa röng röng

OÂâm chaàm ñöùng laëng, nghe tim noùi

Troãi khuùc tri aâm maõi chaúng döøng.



                                                                  Nguyeãn Khaùnh Vî

SÔNG Ô LÂU




NHỚ LÀNG

Mai vàng hé nụ đón xuân sang

Trừ tịch đêm nay chạnh nhớ Làng

Trống họ ba hồi thong thả điểm

Chuông Chùa mấy lượt tiếng ngân vang

Đường làng ngỏ xóm người đông đúc
Thăm viếng chúc nhau tiếng rộn ràng
Tết đến xuân về đời đổi mới

Nguyện cầu quê Tổ mãi bình an./.



Nguyễn Khánh Vỵ

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

CHÙA LÀNG VĂN TRỊ TỔ CHỨC LỄ VU LAN VÀ PHÁT QUÀ TỪ THIỆN






         Năm nay Chùa LINH CẢNH TỰ Làng Văn Trị tổ chức lễ Vu Lan và phát quà từ thiên. Anh Hoàng Văn Hiểu ban từ thiên Phật Giáo huyên Hải Lăng phát 10 suât quà môỉ suât trị giá 300000 đông đưa vê phát tại Chùa.

          Cũng trong ngày rằm tháng 7 ban hô tự phát cho bà con hô nghèo và khó khăn trong làng 25 hô mỗi phân quà là 250000 đông và 19 suất quà mỗi suất là 150000 đồng số tiền trên của anh Nguyễn Thanh Đính người con xa quê hiện nay đang sinh sống tại thị trấn Ngãi Giao Tỉnh Bà Rịa vũng Tàu gởi vê giúp cho bà con khó khăn ở trong làng  nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu nhờ ban hô tự trao nhân ngày lễ Vu Lan năm nay 2013.

Ngoài ra vào đầu tháng 6 năm Quý Tỵ 2013 này anh Đính gởi về số tiền 100.000.000 triệu đồng để xây dựng cổng tam quan và tường rào mặt tiền của chùa sau hơn một tháng thi công nay đã gần hoàn thành .,

         Đây là một việc làm đầy ý nghĩa của một người con xa quê hơn 30 năm vào miền nam lập nghiệp mà luôn tưởng nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn xin đóng góp một phần của mình cùng với quê hương nơi ngôi Chùa mà lúc Anh còn nhỏ thường sinh hoạt GĐPT cùng với lứa tuổi mà nay đã trở thành tuổi ông tuổi bà./.


 ANH HOÀNG VĂN HIỂU TRAO QUÀ




















CỔNG CHÍNH 
TƯỜNG RÀO MẶT TRONG


 TƯỜNG RÀO MẶT NGOÀI














   










Ảnh và đưa tin Nguyễn Văn Hiền

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

ĐẾN VỚI NHỮNG BÀI THƠ HAY




VNG LI M RU
Giữa lênh đênh sóng thanh âm đồng vọng 
Âm ba nào bằng giọng Mẹ ru con! 
Trìu mến trao truyền vành nôi đong nhịp 
Lời ấp iu buồn đọng giữa bầu không 
Bước hơn thua ngày tháng lịm đường mây 
Lạc nẻo quắt quay lún kiếp đọa đày 
Về sao lục ký ức thời non dại
Lùa tìm kỷ niệm vá dấu tàn phai
Thời binh biến khắc khoải nhớ khôn khuây
Mặt mũi nào quên được mảnh đất này
Bom đạn tơi bời tre oằn bão lửa
Mẹ gánh con cùng mớ gạo đùm khoai
Đêm chong chờ bom đạn rơi quờ quạng
Lớ quớ mò: chăn chiếu ngỡ con mình
Hồn vía  xuống hầm vỗ yên giấc mộng
Lắng bom rồi Mẹ lại khảm đồng xanh
Ngày nắng hạ nguồn sông quê đủ, thiếu  …
Chi bằng suối Mẹ tuôn ngọt giao mùa
Chắt chiu cơm áo thu đông cơ khổ
Xuân đi…về! xuân Mẹ ngóng liêu xiêu
Giêng hai, chức sắc trẩy hội nguyên tiêu*
Biết bao người cắn tay không còn máu
Trời thì xuân sao đất tứa màu tê tái
Thuở ấy chao về lòng nhói quặn  đau!
Bờ tre bụi chuối ôm giọng ru hời
Mẹ đi rồi !khuất bóng mấy mươi thu
Gối đất quê nghe buồn nứt đau đáu
Cứa buốt toa đời tím buổi mồ côi…
Nôi còn cầm giọng à ơi!
Gói tờ xưa giữ dẫu đời chát chua
Lá rơi về phía cội xưa
«miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương»**
                                                                       Mùa Báo Hiếu 2557
                                                                       Lê Đăng Mành

*Tục ngữ: giêng hai cắn ngón tay không chảy máu
**Hát ru trị Thiên :
«Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương»

Lê Đăng Mành
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Trị ngày 03.8.2013
  Nguồn VanDanViet.Net   

 MẸ QUÊ

MẸ QUÊ THƠ LÊ ĐĂNG MÀNH DIỄN NGÂM KIM PHỤNG VIDEO HẢI ĐĂNG

Hình ảnh: HOA QUỲNH

Quỳnh ơi, tan trắng vào đêm
Thắp lên ngọn lửa ấm êm tình đời
Tỏa hương an ủi phận người
Làm tươi mát lại đất trời nặng đau

------------------------------------------------

Ðêm như ngưng ngàn tiếng
Gió bỗng bát ngát hương
Em đang về hiện diện
Một đóa hoa vô thường


Trong hết thảy các loài hoa trên mặt đất, có lẽ hoa Quỳnh là một trong hiếm hoi những loài hoa đặc biệt nhất. Cây hoa giản dị, họ nhà xương rồng, ban ngày trông xoàng xĩnh tầm thường, nhưng về đêm là vua của muôn hoa. Hoa Quỳnh rất dễ trồng. Chỉ cần nửa chiếc lá cắm vào đất tơi xốp, vài tháng đã có một khóm Quỳnh nhỏ. Nhiều người hay trồng hoa Quỳnh trong chậu, hoặc ven hiên nhà phía ngoài cửa sổ. Thường những người đã có tuổi hoặc từng trải mới dám trồng hoa Quỳnh. Có người trồng cả đời nhưng Quỳnh không chịu nở hoa. Hoa Quỳnh kén người trồng như kén bạn tâm giao.

Ngắm hoa Quỳnh nở hoa là một cái thú vào loại bậc nhất trên đời. Còn gì hơn dưới ánh trăng sáng mờ như lụa bóng, trải chiếc chiếu nhỏ, bày độc ấm trà và thêm một ít mễ tửu, cùng với vài người bạn tốt uống rượu ngắm hoa. Nhân gian bảo hoa Quỳnh nở vào nửa đêm nhưng không phải vậy. Hoa Quỳnh nở sớm hơn rất nhiều. Từ chập tối, nụ hoa đã no tròn chúm chím. Ðài hoa mở dần, những đường gân hoa trắng xanh bung ra từ từ. Cuốn hoa mới buổi ngày còn rất nhỏ, vào đêm thoắt dài ra như một cánh tay con gái xanh xao. Thường vào cứ tám giờ là giờ hoa Quỳnh bắt đầu nở hoa. Nhìn nụ hoa mở lòng trinh bạch, ta nghe tim mình bỗng dưng đập rộn. Gió đêm thoảng nhẹ, cuốn hoa cứ vươn dài ra, những cánh hoa run run e ấp. Từ giữa lòng hoa, một bầy nhuỵ trắng đội mũ vàng trạng nguyên toả sâu vào lòng đêm. Mùi xạ hương bay ra ngất ngây. Hương Quỳnh ôm choàng lấy chút bóng đêm còn sót lại dưới tán cây lớn.

Có lẽ không có màu trắng nào sánh được với màu trắng cánh hoa Quỳnh. Là màu hoa Sen nhưng không phải hoa Sen. Là màu Bạch Mã mà không phải là màu Bạch Mã. Dường như có một chút gì đó rất liêu trai trong màu trắng hoa Quỳnh, khiến tôi nghĩ đến màu trắng của những chiếc lông ngỗng mà nàng Mỵ Châu đã đánh dấu sau chân ngựa, trên đường tình trốn giặc năm nào... Một sắc trắng trinh bạch đẹp đến xuyến lòng và dự báo những tai ương khôn lường ở cuộc đời này. Cho nên không lạ khi nhiều người ngắm sắc trắng hoa Quỳnh bỗng nghe trong mùi hương Quỳnh lan nhẹ có tiếng vó ngựa lao xao, tiếng reo hò một thuở, và tiếng bật khóc nức nở của ai đó bên ngoài hiên vắng...

Nhưng thương nhất vẫn là những nụ Quỳnh nở vào đêm ba mươi. Hoa nở thắm. Hết mình. Lặng lẽ như chưa từng có mặt trên đời. Có lần ngắm hoa Quỳnh nở trong đêm ba mươi, dưới bóng đêm u huyền, bỗng dưng tôi thấy sắc hoa trắng lay lắt như gương mặt một thiếu nữ nhồi phấn, miệng hoa cười rất tươi, ở một bên khoé môi trễ xuống một nhuỵ hoa nuột nà như chiếc răng khểnh mười sáu. Hoa Quỳnh của đêm ba mươi là hoa Quỳnh của niềm kiêu hãnh, cô đơn và trắng xoá đêm đầy.

Ðúng nửa đêm. Hoa Quỳnh nở chín rộ, phô phang trọn vẹn nhan sắc hoa. Ðêm ướt đẫm sương và hương thơm lẩn quất như vừa có một gót sen tiên nữ đi qua. Lúc này, cuốn hoa đã to bằng ngón tay út người lớn, màu hoa chuyển sang trắng ngà và hương thơm ngai ngái phủ phê lòng. Ngày nhỏ ngắm hoa Quỳnh nở bên hiên nhà chỉ thấy hoa đẹp và lạ. Chưa thấy rằng ngụ trong đời sống của hoa là bao nhiêu ý nghĩa thế nhân. Nở rực rỡ và lụi tàn trong một đêm, Quỳnh hoa là ngôi sao băng trên bầu trời của cái đẹp. Một cái đẹp ngắn ngủi như những hạt sương buổi sớm gieo thầm trên lối đi. Nó thổi vào tâm thức ngọn lửa của vô thường.

Hoàng Bình Thi

VĂN QUỸ - NGÀY VỀ

Từ giã tháng ngày ôm ấp nhớ nhung

Lên xe ngồi với ước mơ tương phùng

Đường ngàn dặm dài qua bao sông núi

Quê cũ quay về cho thỏa chờ mong


Đây làng tôi Văn Quỹ xóm thôn yên bình

Hoa nắng vờn trên đồng lúa bát ngát xanh

Giòng Ô Lâu êm đềm hàng tre nghiêng bong

Qua Ưu Điềm con đò quẫy mái chèo nhanh


Ngôi đình xưa rêu phủ gió sương phai nhòa

Nay mỹ miều vươn chào mây trắng lướt qua

Đường thênh thang xe cộ ngược xuôi không ngớt

Ai chở giùm tôi về Bến Cộ Cây Da


Tôi giờ bên Văn Quỹ chưa thôi ngỡ ngàng

Bao mái nhà ngôi trường xinh xắn khang trang

Hàng quán xây dọc ngang rạng ngời đèn chiếu

Mua bán rền theo đà cuộc sống đi lên


Chuông chùa ngân vang khi gà kịp vừa gáy sang

Chuông giáo đường báo giờ đi lễ vang xa

Mùa gặt vui đong đầy nụ cười con gái

Tay duyên cài thơ vào những chiếc nón hoa


Từng đã từ ly xa quê lâu rồi

Ngờ đâu quê còn thương nhớ khôn nguôi

Tình quê muôn đời giạt dào như suối

Yêu quá ngôi làng văn Quỹ tôi ơi!




Văn Quỹ, tháng Tư, 2013
TRẦN TƯ NGOAN


CÒN ĐÂY NỖI NHỚ! - thơ Lê Đăng Mành

Tặng bạn bè tha hương



Nhớ lần bước vội xuống đò ngang

Đâu ngỡ đi là biệt xóm làng

Chẽ nước huơ gươm thề trở lại

Ngờ đâu chinh chiến cứ lan tràn

Nghiên bút điêu linh chữ dỡ dang

Phiêu bạt kết tình văn luận bàn

Thù hận ném giao bầy hiếu chiến

Giao lưu huynh đệ đậm da vàng


Trên vai chiến hữu ba lô cõng

Luộc gánh văn chương gối chiến hào

Nằm ước hòa bình mong ký kết

Loài người hiệp định tử sanh nhau !

Đây đó cùng chung giọt máu đào

Khai hoa một Mẹ bọc thai bào

Nâng tầm nô lệ anh em nhắm

Được mất- thắng thua cũng nghẹn ngào


Miệng lưỡi nhuộm lời của ngoại bang

Chuối tre còn gói nỗi kinh hoàng

Giật dây đất nước chia hai ngả

Nam bắc bôi mặt khước họ hàng …!



Mơ ước  hân hoan ngày ghé bến

Nằm ôm hôn đất bãi sông quê

Nhen nóng rơm xưa tàn bếp nguội

Khói chiều giăng lại nối sơn khê

Lửa hương chưa ấm nhịp hồi chuông

Lần lượt gánh nhau giã xóm phường

Sinh kế tìm nơi ươm cuộc sống

Phiêu bồng -chừ tiếp gót ly hương

Phương nam lành đất - nước bao dung

Chìa trọn vòng tay đón Bắc Trung

Nhân ái vô tư người trọng nghĩa

Giúp qua kiếp nạn buổi đường cùng


Sông đời quay quắt một con thuyền

Dong ruổi hư hao mạn muộn phiền

Khởi sắc chi đâu quê cũ hỡi

Giàu- nghèo, giành giựt khoét đường biên

Càng già tuổi nghĩ cứ miên man

Thương lắm quẩn quanh chuyện xóm làng
Chờ đợi người về sau cuộc chiến

Còn đây nỗi nhớ cứ mang mang!


                                                                LĐM