Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

CHÙM THƠ TRẦN TƯ NGOAN QUÊ LÀNG VĂN QUỸ


BA BÀI THƠ tặng Nguyễn Văn Đắc
ĐÓA HOA VĂN
(Quý tặng thi hữu Nguyễn Văn Đắc)
Hoa xưa giờ vẫn tràn hương đọng
Dưới bòng quê ươm những nụ đời
Anh thả ly tao vờn bến nắng
Giương cánh buồm thơ nối dặm dài
ÔNG
(Mến tặng Nguyễn Văn Đắc)
Huơ chiếc gậy chống lên thềm quá khứ
Còng tấm lưng gánh vác ruộng đồng xưa
Ông nhìn hoàng hôn thập thò bên cửa
Lặng lẽ cười chờ đón một đêm mưa
(Mến tặng Nguyễn Văn Đắc)
Nhăn nheo bọc lấy tuổi già
Miếng trầu nhai dập tứa ra bọt bèo
Bà cầm chiếc quạt mốc meo
Gõ đầu con mực sủa chiều dưới chân
CÀ-PHÊ
Cà-phê dổ ngọt hủ đường
Để màu đen
có dịp thơm tay người
Dụ lon sữa trắng cùng chơi
Giương hai con mắt cuộc đời nhìn ra.
VỀ QUÊ
Về quê ăn miếng cơm làng
Cảm ơn cây lúa vẫn cưu mang mình
Bao năm đất khách lênh đênh
Giờ ngồi bưng chén ân tình nở hoa
Hồi đi tuổi mới lên ba
Ngày về tóc đã muối pha trắng đầu
Tháng năm rơi rụng vào đâu
Để nay ngơ ngẩn bên cầu hoàng hôn
Muốn đem mưa nắng tha phương
Gieo vào cái chỗ đoạn trường trong ta.
(Văn Quỹ, cuối Hạ 2011)
THƯ GỬI BẠN Ở QUÊ
(gửi về Lê Đăng Mành)
Ra quê được gặp lại anh
Bao năm tháng cũ tan thành khói bay
Trước sân anh viết lên cây
Như muốn thư pháp có ngày trổ bông
Đôi tai đã phụ tấm lòng
Thì hai tay quản lụt trong hạn ngoài
May sao mặc vậy anh ơi
Có tôi vũng lội chẳng vơi được nào
Cứ nhìn ngọn nến treo cao
Soi đời ngàn bong ngủ vào một đêm
Cứ chờ mây xuống bên hiên
Và trăng và gió và miền sắt se
Mai tôi xa hút sơn khê
Thì anh trãi chiếu gối kê hương nồng
Đốt lên bếp lữa mùa đông
Thấy đời cháy củi thấy lòng tan băng
Báo anh nghe một tin mừng
Năm sau mình lại tương phùng chỗ đây
Nhìn vườn thư pháp bông đầy
Tôi mời làng xóm tơi vay đem về.
NGÀY GIỖ MẸ
(Mến tặng anh Lê Đăng Mành)
Gió đời cuốn mất lời ru
Ca dao mẹ gởi sa mù con theo
Hồn quê đọng mái tranh nghèo
Hồn con lội giữa gieo neo tháng ngày
Mẹ về nhận khói nhang bay
Con quỳ xuống chỗ giăng đầy màn rêu
Lạy vào bến nước cô liêu
Cánh buồm lam lũ muối nhiều phong sương
Kết bằng ngàn tấm yêu thương
Sao giờ rách chỗ đoạn trường Mẹ ơi!
NHÀ THƯ PHÁP (Mến tặng anh Lê Đăng Mành)
Anh ngồi dưới mái đìu hiu
Nắng đến làm bạn soi chiều vào tay
Tài hoa trao ngọn bút bay
Quét vào tâm tưởng đong đầy nỗi xưa
Lạnh lùng chiếc áo mùa mưa
Tần ngần góc phố chợ vừa họp đông
Nghe hồn hóa gió mênh mông
Bốn phương hội tụ một dòng chữ rơi
(Văn Quỹ, lập thu, 2011)

CHÀO …
chào trời chào đất chào người
chào rắn dưới bụi đười ươi trên rừng
chào cơn gió thổi bâng khuâng
chào luôn con nhện kéo từng sợi tơ
chào người giữa chợ ngủ mơ
nói năng trọ trẹ gọi thơ là mình.
HOA TÌNH VÀ MÙA XUÂN
Em hái Xuân hồng cài lòng ta
Ôi nhánh hương đời chờ trổ hoa
Ta về gieo cấy lời hẹn ước
Nôn nao trông ngóng tím sân nhà
Bao tháng năm dài lần hồi qua
Nhưng đóa duyên tình chẳng mở ra
Một sớm Thu tràn em quay gót
Bên ai vui khuất nẻo đường xa
Nhớ khôn cùng mùa Xuân ấy phôi pha
BIết sao tìm thuyền mơ giữa phong ba
Còn đây cành xưa vẫy bàn tay gió
Chỉ thấy riêng một nụ buồn nở hoa
Đón ta về trời thêm chút nắng loang
Thấm sương chiều trượt chân bãi rêu hoang
Hồn mơ màng bâng khuâng làn khói thuốc
Chỉ thấy riêng một nụ buồn nở hoa.
Ta đứng bên cầu nhìn dòng trôi
Nghe tiếng Xuân nào vừa đánh rơi
Muốn cùng chim én âm thầm đếm
Xuân đi Xuân đến nhắc cho người
Ta bước lên thềm nhìn hoàng hôn
Nghe sóng xô mòn bờ thời gian
Xin làm hoa thắm như màu biển
Xanh với mộng người Xuân thênh thang
(Xuân Canh Dần – 2010)
Nguồn: trantungoan49.vnweblogs
CHIỀU TÀN
Chiều thờ lơ ngả mình trên lưng nắng
Nghe thời gian chảy lạnh dưới bàn chân
Ta vội vã giẫm bừa lên lá rụng
Gởi theo chiều một hơi thở bâng khuâng.
VỀ THĂM QUÊ
Chiều nay ta đón thu sang trên đường
cùng chuyến xe tìm về thăm cố hương
lòng hoa bướm xao buông rơi sầu nhớ
quay gót phiêu bồng dứt áo phong sương
Về đây lối xưa, sân đình cũ
mây trắng yên bình lơ lửng trôi
hàng tre đứng nghiêng reo làn gió
xanh với ngôi làng Văn Quỹ tôi
Nhẹ nâng nhánh hương trên đồng lúa
theo nắng lên đò qua bến trưa
bờ rêu ngắm Ô Lâu vờn sông
xin khói lam về pha áng thơ
Chiều loang bên gối quê hương dịu hiền
gặp phút tương phùng lời ru dưới hiên
lặng nghe chiếc nôi đưa trong hồi ức
đất khách bao ngày ta trót lãng quên
Người em đan nón cho ai che đầu
mười ngón tay nàng thầm trao mấy câu
người đi xứ xa mau quay về nhé
Thơ với tâm tình Văn Quỹ tìm nhau
(Văn Quỹ – Thu 2011)
TRỞ LẠI BẾN QUÊ
Bến quê náu khóm tre làng
Nhởn nhơ lau sậy mọc ngang giữa giòng
Rập rờn bèo lượn bìm giăng
Mấy hàng đá tảng xếp chồng ngủ yên
Về đây nao nức bới tìm
Bóng đời dĩ vãng bặt tin tháng ngày
Tuổi xuân đi lạc vào mây
Thu vàng về rủ nơi này gọi xưa
Gọi hè oi ả giấc trưa
Trẻ làng tắm mát suốt mùa nắng sôi
Gọi bàn tay mẹ tập bơi
Gọi bao kỷ niệm xa người chìm sâu
Lăng nhìn làn nước chảy mau
Mơ hồ tuế nguyệt cúi đầu qua sông
Thềm rêu chi chít dấu chân
Của ai lội giữa phù trầm hằn lên
Gió chiều say nắng thổi nghiêng
Cứ như đùn sóng vỗ riêng một bờ
Có tôi ngồi dựa bài thơ
Gieo vần hồi tưởng lên tờ thời gian
Ngoảnh nhìn muôn dặm quan san
Phong sương bạc áo phai tàn đẫm lưng
Về đây đội nón bâng khuâng
Nửa quen nửa lạ tương phùng mà đau
Thuyền bè xuôi ngược Ô Lâu
Ghé cho Văn Qũy chở sầu ra khơi
Câu hò chèo tới xa xôi
Bến làng ở lại theo đời đục trong
Ngắm chiều sà xuống trên sông
In vào mặt nước nỗi lòng trời mây
Ta như con bướm thôi bay
Đậu vào hoài cảm dâng đầy bến quê
Văn Quỹ, những ngày về với quê hương 2011
TRẤN TƯ NGOAN
Vài Dòng mến gởi anh Trần Tư Ngoan Và Chú Nguyễn Văn Nam...
Tôi đọc trang thơ của anh Trần Tư Ngoan viết về Quê hương thấy tâm hồn của anh như cụ thân sinh của anh,ông sinh năm Ât Mảo(1915)ông mất ngày 15/3 năm Giáp Tuất(1994)thọ 80tuổi luôn nhớ về nơi chôn rau cắt rốn và cuối đời ông cũng an nghỉ trên mãnh đất đả sinh ra ông mà ông luôn đau đáu bên mình mặc dù ông đi làm việc công chức nhà nước ít khi về thăm quê,có lẽ nơi suối vàng ông cũng mĩm cười và mãn nguyện.ông và chú tôi là ông Nguyễn văn Bình sinh năm Quý Sửu(1913)ông mất ngày 2/9năm Mậu Thân (1968)là hai người bạn tri âm cùng sinh ra một thời ở một làng quê cùng học hành đổ đạt và giỏi chử nho mà ngày xưa người ta thường gọi là ông nghè dạy học,cả hai ông đều giỏi làm thơ kể cả thơ hán nôm riêng chú tôi có biết chơi nhiều loại đàn cổ như đàn nguyệt,đàn tranh,đàn tam thập lục,đàn bầu ...
Tôi viết vài dòng nầy để tri ân và cãm phục tài hoa của quý ông và luôn mong tất cả anh em và con cháu của quý ông phát huy truyền thống của gia đình và luôn nhớ về quê hương như quý ông ngày xưa. Nguyên cầu Hồng Ân Tam Bảo gia hộ độ trì hương hồn quý ông được siêu sanh tịnh độ nơi miền cực lạc.
Nguyễn Văn Hiền
NÙA ĐÔNG QUÊ TÔI THUỞ ẤY
Vớt ngọn gió từ ngoài sông thổi tới
Mở ra xem thấm ướt tự bao giờ
Lũy tre dày khôn ngăn lời giá buốt
Tuôn vào làng đậu kín mái tranh thưa
Chuồng heo giấu bầy heo trong rơm rạ
Gà đói ăn sục sạo dưới mưa dầm
Nắng xa ngày, bướm ong xa vườn cải
Nép bên hè hàng chuối đứng bâng khuâng
Bà run rẩy tấm chăn thành vải mỏng
Cứ ngồi lo lạnh đến mớ cau trầu
Ông chống gậy lò dò đi nấu nước
Nhờ miếng gừng sưởi ấm xuống chân đau
Bếp đỏ lửa mùi ruốc kho nưng nức
Bó rau khoai co quắp dưới hiên nằm
Con vá cứ canh chừng nồi mít luộc
Thấy chủ nhà áo cũng vá lung tung
Có tiếng gọi rủ nhau đi kiếm cá
Đường đất trơn lầy lội chiếc ao bùn
Những cánh đồng trơ vơ nằm chịu rét
Nhìn khung trời mây đọng xám run run
Mùa đông phủ trắng lên miền thôn dã
Có hay đâu đời cũng trắng chung màu
Cầm túm muối chờm nỗi lòng nhức mỏi
Nghe quê nghèo cầu tháng chạp qua mau.
Trong đông, 2011
TRẦN TƯ NGOAN
   Email  
    


Cảm nhận:


1. Cảm nhận từ: ducthang [Bạn đọc] Email 15.01.12@13:18
yeu van quy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét