Trong cuộc
sông của chúng ta Cha Mẹ là người đã sinh thành và có công nuôi dưỡng ta nên
người. khi Cha Mẹ già ta phải có trách nhiệm phụng dưỡng khi đau yếu .lúc qua
đời ta phải lo phần trách nhiệm của mình đối với Cha Mẹ cho đến hết cuộc đời về
ngày đơm tháng giổ.
Tình cờ tôi
gặp một người con gái năm nay cũng đã trên 60 tuổi luôn canh cánh bên mình về
tình mẫu tử và có một bài thơ tự do nói về Mẹ. bài thơ nầy tuy không được hay
như những bài thơ của những nhà thơ nhưng đã toát lên một sự chân thành và thương
yêu Mẹ, tôi xin đăng lên nguyên văn bài thơ nầy và mong tất cả những ai đọc nó
hết sức thông cảm và trân trọng .
Ngày 26
tháng giêng năm Giáp Thân 2015
BÀI THƠ
TẶNG MẸ
Sáng mai Mẹ
đã đi rồi
Đất trời ảm
đạm bồi hồi quặn đau
Bên cạnh Mẹ
tiếng khóc à ơi
Con không
khóc được hết lời mẹ ơi
Từ nay
khuất bóng Mẹ rồi
Mất Mẹ tất
cả một trời nhớ thương
Gió mây
nhuộm phủ sáng chiều
Nhìn đến
ảnh Mẹ chín chiều ruột đau
Xe lăn lăn
đến mộ phần
Một vùng
cát trắng hoang vu u buồn
Mắt cay đẩm
lệ tuôn trào
Tim đau đau
tận đáy lòng Mẹ ơi
Sáng mai
người trước kẻ sau
Tiển đưa
linh Mẹ đến nơi mộ phần
Nỗi đau
nước mắt cạn khô
Lờ mờ
thoáng thấy nấm mồ quạnh hiu
Thành tâm
khẩn nguyện mười phương
Nguyện cầu
Chư Phật xót thương linh hồn
Hộ trì cho
Mẹ hồi tâm
Lìa xa
nghiệp chướng niết bàn đến nơi
Chúng con
xin nguyện suốt đời
Làm nhiều
điều thiện theo lời Mẹ khuyên
Không để
nội ngoại than phiền
Làm tròn
trách nhiệm cầu yên trong nhà
Cầu xin hồn
Mẹ vị tha
Bước theo
chân Phật dung viên sen vàng
KÍNH MẸ